Tôi thực sự không hiểu người yêu mình muốn gì. Cô ấy thích nói về những chủ đề “nóng bỏng”, tỏ ra giận nếu như tôi không “động chạm”. Nhưng khi tôi làm gì hơi quá, cô ấy kêu ầm trời là tôi “lợi dụng”, thiếu tôn trọng???
Lần đầu tiên gặp Phương, tôi đã bị ấn tượng một cách đặc biệt. Phương ăn nói hài hước và hơi vô tư quá. Là con gái mà cô ấy đề cập đến vấn đề “tình dục” với con trai rất thẳng thắn, không hề lăn tăn ngượng ngập.
Phương khác hẳn với những người con gái tôi đã từng gặp. Cô ấy ăn nói bạo miệng với những phát ngôn gây sốc, khiến mấy thằng bạn tôi đã gặp Phương vài lần đều nghĩ cô ấy là đứa con gái sống thoáng, ngay cả tôi cũng thế. Nhiều lúc ngồi nói chuyện với tôi, cô ấy hay hỏi những chuyện tế nhị của con trai với khuôn mặt không thể thản nhiên hơn. Tôi không phải người cổ hủ nhưng vẫn thấy ngại mỗi khi nghe xong câu hỏi của Phương về giới tính, về chuyện “quan hệ” nam nữ mà cô ấy cho rằng phải “tự do, phải nghĩ thoáng và sống thoáng”.
Nhưng cuộc sống của cô ấy trên blog khác hẳn với con người ngoài đời. Vẫn lối nói mạnh bạo nhưng sâu sắc và triết lí hơn. Có vẻ Phương là mẫu người con gái hiện đại, mạnh mẽ, cá tính và bạo dạn. Tính cách thẳng thắn của cô khiến tôi cảm thấy rất thú vị. Tôi tập cho mình quen với lối nói chuyện độc đáo đó rồi chúng tôi trở thành người yêu của nhau.
Yêu nhau một thời gian, Phương càng lúc càng vô tư hơn. Cô ấy đề cập đến những vấn đề sâu hơn trong quan hệ nam nữ. Phương hay hỏi tôi đã “ngủ” với mấy người rồi. Tôi cười quay đi thì cô ấy đập vào lưng tôi trêu “Có thế mà cũng ngại”. Dần dần tôi cũng quen và cũng nói chuyện lại thẳng thắn. Tôi không giấu diếm cô ấy việc mình đã đi quá đà 1, 2 lần và xin lỗi người yêu. Cô ấy chỉ cười xoà “Sao đâu anh, việc bình thường mà”. Khi tôi hỏi lại “Còn em thì sao?”, cô ấy không trả lời, chỉ cười láu cá. Có lẽ Phương muốn tôi tự hiểu chăng?
Phương không chỉ nói chuyện vô tư mà ăn mặc cũng khá “thoải mái”. Tôi đến chơi, cô ấy luôn ăn mặc hớ hênh như khiêu khích. Tôi lịch sự ngồi chơi ở phòng khách thì cô ấy cứ lôi tôi lên phòng bằng được, và sau dăm ba câu chuyện, chủ đề XXX lại được lôi ra. Đôi lúc cuộc nói chuyện đi quá xa làm tôi khá bức bối. Dù sao, tôi cũng là con trai. Và chuyện ấy đối với một thằng con trai mới lớn như tôi thật là… khó kiềm chế nếu như bạn gái cho phép.
Mỗi khi ở cạnh nhau, Phương “khiêu khích” khiến tôi mất tự chủ…
Tôi hay trêu Phương “Thôi em đừng nói chuyện này nữa không anh đánh em bây giờ”. Cô ấy cười hinh hích “Giỏi thì đánh đi”. Tôi hôn lên má Phương, vòng tay ôm cô ấy. Tôi nhớ rõ ràng lúc đó Phương vẫn cười rất thoải mái. Nhưng khi tôi ôm chặt Phương, bỗng chốc tình cảm dồn lên khiến tôi có vài cử chỉ hơi quá, thì ngay lập tức Phương đẩy tôi ra, đẩy rất mạnh. Tôi nghĩ Phương định trêu chọc nên nhất quyết không buông. Ai dè cô ấy thẳng tay tát mạnh vào mặt tôi và hét lên “Buông ra, anh vừa phải thôi!”.
Tôi ngỡ ngàng nhìn Phương ôm mặt khóc mà vẫn không hiểu vì sao. Ôm Phương vào lòng nhỏ nhẹ xin lỗi, cô ấy nấc lên rồi trách tôi không tôn trọng người yêu. Tôi nghe em khóc mà lòng đau nhói, tôi thật có lỗi quá. Nỗi ân hận trào lên, thật lòng không muốn mất Phương vì chuyện này, tôi ôm chặt Phương và hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa.
Sau đấy, tôi như quên hẳn chuyện hôm đó, tự nhủ sẽ không bao giờ mất tự chủ như thế. Tôi vẫn đến nhà em chơi bình thường, tình cảm dành cho em vẫn nguyên vẹn, chỉ khác đi là tôi không để mình vin vào sự vô tư của em mà lấn tới như lần trước nữa.
Thế nhưng Phương dường như đang muốn thử thách tôi thêm hay sao mà sau hôm đấy, cô ấy tỏ ra vô tư hơn trước gấp bội lần, lại cả hay dỗi nữa. Cô ấy không còn lôi chủ đề xxx ra nói chuyện với tôi nữa mà thay vào đó là số đo 3 vòng. Cô ấy luôn phàn nàn việc vòng 1 của cô quá nhỏ, “sau này chồng chán thì chết”. Tôi an ủi thì cô ấy ngúng nguẩy “Không tin sờ thử khắc biết!!”. Tôi đỏ mặt quay đi, nàng lại dỗi “Biết ngay mà, chưa gì đã chán!”. Cô ấy khóc um, bê cả tâm sự lên blog làm bạn bè chửi tôi quá trời.
Phương quay tôi như chong chóng, khiến tôi không hiểu cô ấy muốn gì nữa. Cô ấy không cho phép tôi chạm vào người, nhưng những câu chuyện nàng nói thì đúng là khiêu khích tôi 100%. Nếu tôi né tránh, cô ấy nói tôi “chán” yêu. Còn nếu tôi tưởng nàng “bật đèn xanh”, cô ấy lại làm um lên bảo rằng tôi là đứa cơ hội và lại viết blog.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét