Đôi lời chia sẻ về công việc của một người hoạ sĩ vẽ ảnh nude và đồng cảm với những người mẫu nude - những người hy sinh vì một loại hình nghệ thuật đặc biệt.
Hoa hậu: Mai Phương Thuý
Xưa kia, khi còn làm học sinh Mỹ Thuật, bọn tôi thường hay vẽ người mẫu khoả thân, trẻ có, già có, thiếu nữ và cả mẫu nam. Lúc bấy giờ, những bài vẽ hình họa, cốt để nghiên cứu khảo sát, về thân hình, cơ bắp…vv…
Chúng tôi nhìn những người mẫu đó như một pho tuợng sống, bằng đôi mắt chuyên nghiệp, cùng bàn tay khéo léo để tạo hình, sáng tạo, thế nhưng, có bao giờ hiểu được tâm trạng của từng người, ngoài việc họ ngồi, họ đứng, vì một lý do nào đó… Nhưng có một điều, bất cứ ai, khi chọn cho mình cái nghề làm mẫu cho trường Mỹ Thuật, đều phải đấu tranh với chính bản thân mình, một cơ thể trần truồng trước bao nhiêu ánh mắt, sự thông cảm chắc hẳn rồi, nhưng đã ai thấy đó là cả một dấn thân, như chính họ đã hy sinh cho nghệ thuật?
Có những người đi làm mẫu, nhưng lại dấu gia đình, bè bạn, sợ họ chế giễu, khuyên can. Nhưng thực ra, chính họ đã giúp người nghệ sỹ tạo ra cái đẹp.
Dần dần, tôi vẫn theo con đường sáng tạo, thời gian sẽ quên đi mọi thứ, thế nhưng ít ai quên được bao người mẫu đã giúp tôi học tập khi xưa. Một ngày, chợt ngộ ra, cùng tự nguyện, sẽ làm mẫu khoả thân đễ chia sẻ với những trăn trở cùng nỗi niềm đó. Để rồi, chính khi ấy, tôi phải đấu tranh, tập trung tinh thần trước nhiều cái nhìn khác biệt. Người họa sỹ, cũng nên biết ngồi khoả thân, như chính họ hoá thân thành một tác phẩm sống động, từ cái cảm giác riêng tư, sự hóa nhập vào không gian chung, để thấu hiểu và yêu nghệ thuật như xương thịt của chính mình…
Một người bạn theo Đạo Hồi, hàng năm vào tháng ăn chay Ramadan, mỗi ngày, phải nhịn ăn đến khi mặt trời lặn. Tôi nêu câu hỏi cho người bạn này và thắc mắc đã được tỏ bày. Nếu như ta thấy một người đói, thương hại họ đến trăm ngàn lần, nhưng chắc hẳn, ta không đón nhận được cái cảm giác dày vò thật sự trên thân thể mình. Ở đây, nếu như ta cùng nhịn đói, để đồng cảm, chia sẻ thật sự qua cái cơ năng cụ thể của chính mình. Giá trị đó mới thực sự trở thành một sự dâng hiến chân thành, thấu hiểu hơn, cùng chia sẻ nhiều hơn…
Tác giả: LA TOAN VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét